Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Các bạn họa giai chương CUNG ĐÀN TRI KỶ TRI ÂM của Trần Văn Khê & Hỷ Khương


Họa 2

Kính mến họa vận bài thơ “Tri kỷ tri âm” của Nữ sĩ Hỷ Khương và Nhạc sư Trần Văn Khê.

Cảm xúc giữa hai hồn Nghệ sĩ,
Khi đàn réo rắt gửi vào thơ.
Không gian dừng lại nghe hồn mộng,
Tận hưởng thời gian thỏa ước mơ.

Nước mây còn với duyên trời đất,
Gió với trăng còn mộng với thơ,
Hoa còn đón nắng du hồn nhạc,
Quên cả mùa Thu gió hững hờ.

Hai đầu trái đất xa vời vời,
Nhịp thở nghe như lắng đợi chờ.
Lòng ta chạnh nhớ hồn Lưu Nguyễn,
Bên suối trăng vàng những ngẩn ngơ !

Tâm sự xuyên qua lòng vũ trụ,
Đàn nổi chìm day dứt phím tơ.
Nhạc rẽ đường mây tìm tiếng ngọc,
Gió động cành sương bóng nguyệt mờ.

Chập chờn giấc ngủ xa ngàn dặm,
Đàn vỗ về thơ thức với thơ.
Hai chân trời nhớ đầy thương cảm,
Dù cách ngăn sông vẫn một bờ.

Trần Lữ Vũ

Chợt bóng thuyền xa về đổ bến,
Đem tình muôn dặm chất lên thơ.
Sắc tài đối ảnh hai là một,
Mộng đẹp cho nhau phút đợi chờ.
Ngày mai dù có hay không có,
Đời vẫn còn hương ngát với thơ.

Trần Lữ Vũ


Họa 3
Họa vần bài thơ “Tri kỷ tri âm” của Hỷ Khương hiền muội gửi cho Trần Văn Khê hiền huynh.

Có phải thơ về theo tiếng nhạc,
Hình như nhạc đã lẫn vào thơ.
Lòng ai thiếu nữ mùa Xuân ấy,
Đã thấy thì thầm những ước mơ.

Ta cũng nòi tình, ta cốt nhạc,
Một đời chỉ biết có yêu thơ.
Bỗng dưng bắt gặp thơ và nhạc,
Phòng vắng, trăng theo cửa khép hờ …

Bốn dây rỏ máu! ôi người cũ!
Xé lụa canh sương bóng nguyệt chờ.
Tưởng tới khúc đàn kỳ tuyệt đó,
Làm sao mình có thể làm ngơ?

Người hãy ngâm đi người Vĩ dạ,
Tay ai buông bắt mấy đường tơ.
Cơn say nghe cả tinh cầu lạnh,
Sao bóng dòng Ngân cũng nhạt mờ.

Ngàn dặm đêm nay gần giũ quá!
Dễ gì tình nhạc kết duyên thơ.
Xin vì nhân loại truyền thơ nhạc,
Mở rộng không gian xóa cõi bờ.

Thu Kỷ Tỵ 1989
Hà Thượng Nhân

Họa 4
Lắng khúc tri âm
Thương tặng Tôn Nữ Hỷ Khương – Trần Hiền Huynh và những tâm hồn đồng điệu.

Ai cuốn rèm tơ nghe tiếng nhạc?
Ai đàn khoan nhặt quyện lời thơ?
Ai hò bát ngát lan trên sóng?
Ai khẽ dìu ai qua xứ mơ?

Hóa thân thơ nhập trong dòng nhạc,
Cung bực dập dồn vương ý thơ.
Thơ nhạc giao duyên, mây nước lắng,
Bên rừng thu quạnh, ngựa buông hờ.

Đàn ngưng, dâng ngập sầu quan tái,
Bóng nhớ canh sương vẫn đứng chờ.
Chung Kỳ lắng khúc tri âm đó,
Nơi chốn giang đầu hẳn ngẩn ngơ.

Hương đêm thao thức khơi hồn nhạc,
Dĩ vãng đưa về giữa tiếng tơ.
Ôi! Tiếng đàn ai huyền hoặc quá!
Lung linh mặt biển dưới trăng mờ.

Ai mang tinh túy cho thần nhạc?
Nặng tình non nước dậy men thơ.
Thanh cao vời vợi thơ vào nhạc,
Lớp lớp trường giang sóng quyện bờ.

Đỗ Việt Nữ phụng họa
Vào Thu Kỷ Tỵ 1989

Họa 5
Đàn thơ tri kỷ tri âm
Kính họa giai chương “Cung đàn tri kỷ tri âm” của Nữ sĩ Hỷ Khương và Trần Văn Khê tiên sinh

Gió thổi mưa rơi nhưng rất nhẹ.
Chơi vơi dìu dặt quyện hồn thơ.
Mênh mang ý nhạc tình tri kỷ,
Trong nhạc trong thơ lúc mộng mơ.

Bát ngát trời thu như nổi sóng,
Khúc tương phùng quấn quít lời thơ.
Từng đàn chim bướm đang nghe ngóng
Huyền ảo song mây khép cánh hờ.

Tiếng Nhị từ xa hòa tiếng Nguyệt,
Tiếng Tranh còn đợi tiếng Tỳ chờ.
Tiếng thơ đồng vọng bên sương tuyết,
Hoa lá mơ màng bỗng ngát ngơ.

Thơ viết ngàn chương chưa thể dứt,
Nhạc ơi ! bay bổng vút đường tơ.
Thời gian ngưng lại trên cung bực,
Từng dấu âm thanh khó xóa mờ.

Ta sẽ vì nhau mà tán tụng,
Bao la mộng mị nhạc và thơ.
Nghìn trùng tưởng vẫn trong gang tấc,
Chung bá từ đây vượt cõi bờ.

Cao Mỵ Nhân
Sài Gòn 02-09-1989

Họa 6
Giọng hò Sông Hương
Thân yêu tặng Tôn Nữ Hỷ Khương và trang kính tặng Nhạc sư Trần Văn Khê, cảm xúc sau khi đọc giai chương “Cung đàn Tri kỷ tri âm” Nhạc sư Trần Văn Khê viết và kể lại.

Công nương ấy thướt tha như liễu rũ,
Từ lầu cao vẳng xuống giọng hò.
Sông Hương trôi, trôi cả một nguồn thơ …
Vườn Vỹ Dạ, lau vàng, mai trắng.

Cuộc thế xoay vần dãi dầu mưa nắng,
Giọng hò xưa mang Huế suốt quê Nam.
Nàng công nương gái ngọc, lầu vàng,
Nàng thơ thẩn hoa đồng, cỏ nội.

Giọng hò xưa vẫn như hơi gió thổi,
Dọc dòng hương vượt tới đại dương.
Chàng nhạc sĩ mang tiếng đàn quê hương,
Chợt lặng người giữa trời Tây gió tuyết

Nhạc và Thơ tình chung quấn quýt,
Từ biển về sông nâng vuốt giọng hò.
Từ biển về sông bát ngát Nhạc Thơ,
Sông Hương trôi … trôi dài bất tận ! …

Hà Nội, Thu 1990
Nữ sĩ Anh Thơ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét