TẢN MẠN VỀ MẮM VIỆT NAM
Trong các đặc sản của người Việt Nam, chúng ta không thể nào quên được “mắm”. Người Trung Quốc biết kho cá, chưng cá, chiên cá, nướng cá và làm khô cá, nhưng không biết làm mắm như người Việt Nam.
Trong
Đông Nam Á, các dân tộc đều có làm mắm, nhưng có lẽ chưa có dân tộc nào
làm nhiều loại mắm như Việt Nam, đặc biệt là miền Nam Việt Nam.
Làm mắm
Làm mắm
Cách
làm mắm tưởng đâu rất đơn giản, chỉ bỏ muối và một số gia vị vào một hũ
đựng các loại cá sống là làm ra được mắm, nhưng trong thực tế có nhiều
địa phương ở miền Nam nổi tiếng nhờ những cách làm mắm đặc biệt như:
- Châu Đốc có rất nhiều loại mắm cá (cá lóc, cá linh, cá sặc, cá trèn, cá chốt, cá kèo, kể cả cá lòng tong).
- Gò Công đặc biệt có mắm tôm chà, mắm nha và mắm còng. Có câu ca dao còn nhắc lại “…Mắm còng xứ rẫy Gò Công…”.
Mắm tôm chà
Mắm còng đặc sản Gò Công
- Ở Cà Mau có mắm ba khía
- Ở Nam Định có mắm cáy
- Ở Quảng Ngãi thì có mắm nhum.
Mắm nhum
- Ở Bình Định có mắm cá thu chà, mắm thính cá chàm và mắm sò.
- Ở Huế rất đặc biệt nhờ mắm ruốc, mắm nêm, còn có mắm thính cá nục.
Mắm ruốc
- Ở miền Bắc đặc biệt có mắm tôm.
Mắm tôm (thường hay dùng trong món bún đậu của người Bắc)
Mà người Việt Nam chúng ta vừa thấy kể trên, không chỉ lấy cá làm mắm mà còn dùng một số thủy sản tôm, tép, cua, còng…
Không chỉ có một loại mắm cá sống, mà còn làm các loại mắm khác như mắm nêm, mắm ruốc, mắm ruột, mắm hệt…
Mỗi vùng có những “bí quyết” trong nghề làm mắm, nhưng không ai muốn truyền lại cho người khác.
Những cách ăn con mắm
Những cách ăn con mắm
Từ con mắm, còn chế biến ra rất nhiều cách ăn con mắm.
- Mắm số xé ra từng miếng ăn sống với các loại rau. Cách đây 2 năm, khi tôi đến Vĩnh Long
để nói chuyện về Âm nhạc tại một trường Đại học, đầu bếp của nhà khách
tỉnh ủy Vĩnh Long đãi tôi một món mắm rất đặc biệt là khoai lang cặp với
mắm sống và cuốn trong lá cách. Thật lạ và tuyệt vời!
- Mắm chưng với tôm, thịt, trứng và tùy vùng có nhiều gia vị khác, vị lúc nào cũng “ngòn ngọt” rất ngon!
-
Mắm kho có lẽ là được phổ biến nhiều nhứt tại miền Nam Việt Nam, dưới
cái tên rất quen thuộc là “mắm và rau”, thường ăn với cơm hoặc với bún.
Mắm kho trong một tay cầm lớn trong đó chẳng những có mắm lóc, mắm cá
sặc mà còn có tôm, thịt heo, cà tím, nêm nếm cho vừa ăn. Những thứ rau
thường dùng là bông súng, bắp chuối hột, thân chuối non, giá và một số
rau thơm. Chỉ húp một ngụm mắm kho, chúng ta có thể thưởng thức vị ngọt
của tép, của thịt luộc, vị the của sả, mùi thơm của mắm, vị cay của ớt,
thêm vào cái mềm mềm của bún hay cơm, cái giòn giòn của bông súng và
giá, các bạn có thấy bao nhiêu hương vị tập trung vào một miếng mắm hay
không?
-
Ngoài ra, còn có những cách chiên con mắm mà người ta gọi là “mắm chiên
kẹp thịt luộc”, con mắm thường là mắm cá lóc, còn thịt luộc là thịt ba
rọi, luộc và thái mỏng.
Nhưng
mắm kho là một món ăn dân dã rất phổ biến trong nông thôn. Người thành
thị thì vì ở chung cư, nếu kho một nồi mắm, hơi mắm bay khắp chung cư
thì có người không chịu được, mùi mắm sẽ làm phiền người ta. Tôi còn nhớ
lại một kỷ niệm, năm 1949, khi tôi mới sang Pháp, có một anh bạn sang
Paris trước tôi 4 năm, biết tôi mới rời Việt Nam được 6 tháng, nên anh
đề nghị đãi tôi ăn một bữa mắm kho. Nhưng nhà anh ở tại chung cư số 3
Đại lộ Saint Michel, ngoài một số sinh viên người Việt có gần mấy chục
người Pháp cùng ở đó. Mặc dầu anh đã cho quạt máy quay mạnh và cho máy
hút hơi trong nhà thổi ra ngoài, nhưng hơi mắm kho vẫn lan tỏa ra khe
cửa và chẳng mấy lúc cả chung cư đã phảng phất mùi mắm, tôi vì thích ăn
mắm cho nên nói với anh bạn đó khi tôi đi từ dưới đất lên lầu 4 là nơi
anh ở, tôi nghe mùi “thơm” của mắm, nhưng những người Pháp thì họ thấy
khó chịu và nghi rằng trong chung cư có người nào chết mà chưa liệm nên
đi báo với cảnh sát. Chiều hôm đó, cảnh sát đến và xét từng nhà, đến nhà
của anh bạn tôi thì mùi mắm lại nồng nực lên, cảnh sát tịch thâu mấy
con mắm còn dư, gói kỹ để trong tủ lạnh, và nhìn trong giỏ rác của anh
thấy xác mắm đã nấu ra còn lại chất gì đen đen rất lạ mắt với họ, nên
tất cả đều được họ gói lại kỹ càng để đem về xét nghiệm. Nếu mà những
xác mắm đó có thể gây tai hại đến tính mạng con bọ, thì anh bạn tôi sẽ
bị vào tù. Nhưng sau 6 hôm xét nghiệm, người ta cho con bọ ăn thử xác
mắm thì những con bọ lại “sởn sơ” hơn trước, rốt cuộc mắm không những
được dùng trong tư gia, mà có thể được bán ra trong các hiệu ăn, người
ta lại tìm ra trong mắm có một chất dinh dưỡng rất quí là “Enzyme”, hơn
cả chất đạm rất nhiều.
Bún mắm - Món ăn đặc sắc miền Nam
Lần
lần, cách ăn đơn sơ đó được những người bếp Việt Nam biến thành ra
những món mắm mà các nhà hàng hiện nay không ngại để vào thực đơn, có
thể đãi khách sang trọng trong và ngoài nước. Đó là: bún mắm và lẩu mắm.
Những
nhà bếp chuyên nghiệp chưa nhất trí về xuất xứ của bún mắm, có người
cho bún mắm là đặc sản của Trà Vinh, Châu Đốc hay Cần Thơ. Theo thiển ý
của tôi, bún mắm không thể là đặc sản của Cần Thơ mà rất có thể từ Châu
Đốc hay Trà Vinh, vì 2 nơi này có rất nhiều người Việt gốc Khơ me chung
sống và cách ăn “si num bù chóc” (tức là ăn bún nước lèo nấu với mắm bù
hóc của người Khơ me) gợi cho người Việt Nam, thay vì dùng mắm bù hóc
thì dùng cá linh và cá sặc. Nước lèo phải trong hơn nước mắm kho, tức là
khi nấu mắm với vài thứ rau có thể dùng nước thường hay sau này kiểu
cách hơn dùng cả nước dừa xiêm, nhưng khi mắm tan xác thì phải lược qua
một miếng vải thưa, bỏ xác và chỉ lấy nước trong của mắm. Sau đó, trong
một chén bún chỉ đổ vào nước lèo vừa được chế ra thêm vào một ít rau tùy
khẩu vị của người ăn, tùy cách trình bày của nhà bếp. Cách ăn đó người
Việt đã từng ăn các loại bún như bún ốc, bún riêu, bún thang, bún cá…,
bún mắm chỉ là dùng mắm thay các hải sản kia.
Lẩu mắm với rất nhiều nguyên liệu từ thịt và rau
Trong
mấy năm gần đây, món ăn cuối cùng của những bữa tiệc thường là một món
lẩu. Lẩu là một cái lò để ngay trên bàn ăn, dùng lửa gas hay cồn để làm
cho cái lẩu được luôn luôn nóng và nước trong lẩu có thể từ nóng đến
sôi, tùy theo món ăn. Theo ý của tôi thì cách ăn đó, đặc biệt là của
người Trung Quốc,
mà người Quảng Đông thường gọi là “tả pín lù” (các bạn sành tiếng Hoa có
nói với tôi rằng 3 chữ đó nói theo tiếng Hán Việt là “đả biên lư”, chữ
“đả” có nghĩa là đánh nhưng cũng có thể là đánh trống, đánh đàn hay là
làm công việc gì một cách hăng hái. Ở đây chữ “đả” có nghĩa là ăn, “biên
lư” là bên lò lửa), người Việt Nam thấy cách ăn đó thuận tiện mà ngon,
nên chế ra rất nhiều món lẩu: lẩu cá, lẩu tôm, lẩu hải sản…
Trong
lẩu có nước lèo nấu bằng xương heo hầm, có củ hành, hành lá, sả, ớt và
một số rau để làm cho nước lèo ngọt, rồi khi ăn còn bỏ thêm thịt bò sống
thái mỏng, tôm, tép, mực, cá… và nhiều thứ rau khác (cải xanh, rau
nhút, rau muống, rau đắng…); rất nhiều nhà hàng làm quảng cáo: khi ăn
lẩu mắm nhà hàng sẽ cung cấp 20 thứ rau khác nhau, mà căn bản là bông
súng, bắp chuối cào, thân chuối non xắt mỏng, giá, húng cây, húng lủi…
có nơi còn để lên trên bàn 40 thứ rau khác nhau! Theo ý tôi, đi ăn lẩu
mắm cốt là ăn mắm ngon chứ không phải để ăn được nhiều thứ rau. Mỗi
người thích ăn thịt tái hay chín sẽ tự làm lấy, nhưng tôm, tép, mực phải
cho thật chín.
Lẩu
mắm tức là thay vì để hải sản làm món chính thì nước lèo phải do mắm
nấu ra, thường hay dùng mắm cá linh, cá sặc, cá lóc, cá kèo. Để lò chính
giữa bàn, mỗi người ăn tự do cho thêm thịt, mực… và rau theo ý thích,
đó là 2 yếu tố hấp dẫn du khách nước ngoài, nên các nhà hàng cao cấp gần
đây đã để lẩu mắm vào thực đơn.
Kết luận
Kết luận
Tóm
lại, mắm là món ăn đặc thù của dân tộc Việt Nam, đặc biệt của miền Nam
Việt Nam. Nhưng khi giới thiệu cho khách nước ngoài, chưa chắc họ đã
thích lẩu mắm hơn chả giò và gỏi cuốn. Nếu làm cho mất mùi mắm để làm
vừa lòng du khách, thì đối với người Việt Nam, món ăn đó sẽ không còn
được gọi là mắm nữa. Các chủ nhà hàng lớn, các đầu bếp giỏi có thể suy
nghĩ và giải quyết bài toán khó đó!!!
Bình Thạnh, ngày 10-10-2007
Trần Văn Khê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét