LÒNG ANH, LÒNG EM
Lòng Anh như cây héo
Lòng Em như mưa Xuân
Gặp mưa, lá trổ đầy cành
Bao nhiêu sức sống (cây) để dành chờ mưa
Lòng Anh như suối cạn
Lòng Em như nước nguồn
Gặp nguồn thoăn thoắt suối tuôn
Thêm tươi (cho) cây cỏ, gột buồn (cho) non sông
Lòng Anh như đàn cầm
Lòng Em khách tri âm
Thỏa lòng đàn trổi thâm trầm
Để bù những phút âm thầm chờ ai?
Thỏa lòng đàn trổi thâm trầm
Để bù những phút âm thầm chờ nhau.
Trần Văn Khê
Paris 1957
----------------------------------------------------
Năm 1957, trong lúc ngồi uống trà độc ẩm, tôi nhớ lại năm 1938, một nữ sinh trường Đồng Khánh – Huế
có trao đổi thơ từ với anh Đường – một học sinh trường Trương Vĩnh Ký,
và mỗi lần được thơ cô, anh Đường đều đọc cho nhóm bạn nghe, trong đó có
tôi. Nhưng đến năm 1939, cô không gởi thơ nữa. Sau khi anh Đường đọc
bài thơ “Ly Biệt” do cô nữ sinh gởi (trích trong tập “Lòng Anh, Lòng
Em”):
“Sáng hôm ấy một trời sương phủ lạnh
Chàng giã tôi lên tỉnh phút chia phôi
Nắm tay nhau đôi mắt lệ ngậm ngùi
Tôi thấy trước cả những ngày cô quạnh
Buổi chia ly nhìn đường xa bỗng chạnh
Quãng đời qua ôi chỉ giấc mơ tàn
Cánh tương lai mờ mịt tựa thời gian
Còn hiện tại toàn sương, mù, giá, lạnh
Chàng buông bàn tay em mạnh dạn
Xe đến rồi, em ở lại, anh đi
Nước non xa em chớ đợi buổi về
Ngày trở lại biết bao giờ mà ước hẹn?
Lòng tê tái nhìn tàu phi như ngựa
Nhìn đường dài khuất dạng đám trong sương
Nẻo xa xa tôi ngoảnh lại bên đường
Còn tưởng thấy tựa gốc tùng chàng đứng dựa
Đi là hết! Não nùng ôi ly biệt!
Một bước xa là một mảnh lòng rơi
Nở để tàn, sống để tìm cõi chết
Khóc than chi, đấy số phận hoa người?”
thì
tôi cảm thấy xót xa trong lòng và rất thương những cặp uyên ương xa
cách, nên tôi viết ra bài “Lòng Anh, Lòng Em” để tặng cho những đôi uyên
ương xa cách, đặc biệt riêng tặng cô nữ sinh trường Đồng Khánh mà tôi
không quen và chưa hề biết mặt.
nguyendoan113 wrote on Sep 23, '10
PT thích hai câu kết sau hơn, thưa Giáo sư.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét