Con
không thể nào kiểm soát được những xúc cảm của mình khi ngày hôm nay
con được nghe Thầy và đặc biệt cùng những giai điệu ngân lên từ tiếng
đàn bầu da diết mà do chính chị Hải Phượng đàn lên trong suốt chương
trình.
Thưa Thầy !
Tại
sao con lại nói rằng con không thể kiểm soát được xúc cảm của mình, vì
chính con cũng không hiểu nổi tại sao khi nghe Thầy giảng, Thầy hát,
ngâm thơ hoà vào tiếng đàn bầu, đàn tranh … thì những giọt nước mắt cứ
chực trào trên khuôn mặt con, nỗi hoài vọng về quê hương trong con cứ
dâng đầy. Thưa Thầy, con cảm thấy con thật tội lỗi với mẹ và chị con, có
lỗi với quê hương mình … Vì chính con trước đây là người đã quay lưng
với âm nhạc dân tộc khi mẹ và chị con là nghệ sĩ hát cải lương của đoàn
Văn công Huyện.
Trước
đây con lấy làm buồn cười khi thấy mẹ dạy chị Hai hát những bài tân –
cổ, con sợ cái quê mùa đó bị bạn bè ở Sài thành của con biết nên con
chẳng bao giờ nói về mẹ và chị mình.
Nhưng
thưa Thầy, giờ thì con mới hối hận nhận ra rằng kẻ quê mùa đó chính là
con, trong những ngày qua cứ nghêu ngao với những bài nhạc hiện đại mà
lời lẽ nhạt nhẽo, rẻ tiền.
Thầy
đã truyền vào con tình yêu nồng nàn đối với âm nhạc, con xin tri ân
Thầy bằng tất cả lòng biết ơn của mình và chuộc lại lỗi lầm to lớn ấy
bằng niềm tôn trọng và yêu quí âm nhạc dân tộc Việt Nam.
Con
sẽ quay về quê hương với mẹ, với chị Hai con, mà con sẽ tôn vinh họ như
là người nghệ sĩ vĩ đại của lòng con khi tháng ngày đã miệt mài gắn bó
với đàn ca tài tử.
Com cảm ơn Thầy, thầy cô Văn Phòng Khoa Du Lịch, cảm ơn Chị Hải Phượng, Cô Thuý Hoan và bạn Hải Minh … Cảm ơn tất cả mọi người …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét