VANG BÓNG TÀI NHÂN
Người đến Huế, sông Hương chừ giá lạnh
Mưa theo chân trong suốt cuộc hành trình
Thiên hạ tưng bừng, hãnh diện đón Trần huynh
Mưa mặc mưa, bốn cửa thành Đại Nội
Danh bất kiến, bỗng bừng lên tiếng gọi
Khúc nghinh xuân, đàn sáo nổi vu vi
Hạnh ngộ danh nhân đâu có hẹn kỳ
Người với Huế, cảnh với tình vương các
Huế thổn thức, khúc danh cầm tuyệt tác
Chim ngừng bay…! Đò cuối bến nằm nghe
Gió dâng hương, ngọn cúc nở bên hè
Đời trang trọng, đèn hoa chào đón khách
Ngơ ngẩn tiếng hò du theo đàn phách
Người với Thơ giao hưởng khúc ân tình
Cung điệu ngàn năm thao thức cả triều đình
Cũng thể tài nhân lưu danh muôn thuở
Tạc lên đá, chưa đủ lời nhắc nhở
Viết thành Thơ, chưa hết ý tên Người
Văn học ngàn năm với nhạc sử đương thời
Danh bất hư truyền, tài nhân bất tử
Thơ Tôn Nữ đã viết lên đầy đủ
Trần Đại huynh, Người vang bóng suy tôn
Với danh thơm, từ đạo hạnh đến tâm hồn
Người của hôm nay… của ngàn sau tất cả
Huế hãnh diện với đế đô của Mạ
Sông núi tự hào, có một Trần Văn Khê!
TRẦN LỮ VŨ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét